CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Bảo Vệ Ông Xã Đẹp Trai


Phan_24

"Được rồi, nói chính sự đi" Tô Diệu Đức cắt đứt tranh cãi của bọn họ, biểu tình nghiêm túc.

Tô Mặc Thần thấy thế, đành phải ngậm miệng.

"Cha muốn nói điều gì?" Tô Khinh Lăng cũng nghiêm túc trở lại. Nhìn biểu tình của cha,

nhất định là có chuyện.

"Lăng nhi, chúng ta đến nơi đây đã bao lâu rồi?" Tô Diệu Đức hỏi.

Tô Khinh Lăng nghĩ nghĩ, đáp: "Cũng hơn bốn tháng rồi"

"Đúng vậy. Hơn bốn tháng, không biết trong nhà với tập đoàn như thế nào rồi" Bạch Linh

Lung cũng nói. Tuy ở đây cũng rất tốt, cả gia đình đều ở chung một chỗ, còn có những cổ

nhân rất tốt bụng, nhưng bà vẫn rất nhớ quê nhà của mình.

"Cha mẹ, mọi người muốn trở về sao?" Tô Khinh Lăng ngơ ngác nhìn bọn họ. Có lẽ là bởi vì

từ lúc xuyên không, nàng đã có mười mấy năm sinh sống ở đây nên cũng quen rồi, nhưng lại

quên rằng gia đình mình, cũng chính bản thân mình, đều là người đến từ thế giới hiện đại.

"Sao vậy? Mọi người phải đi sao?" Lão vương phi cũng giật mình nhìn đám người Tô Diệu

Đức, sau đó ánh mắt đặt trờ lại trên người Tô Khinh Lăng. Hiển nhiên, bọn họ vẫn rất lo lắng

không biết Lăng nhi có trở về tương lai hay không.

"Vương phi, người có nhớ vị đại sư chúng ta gặp ngày hôm qua không?" Tô Diệu Đức nhìn

lão vương phi, hỏi.

Lão vương phi gật gật đầu. Hôm qua, bà đưa bọn họ ra ngoài du ngoạn thì gặp một vị đại sư

vân du bốn bể. Vị đại sư kia nói một loạt những điều kỳ quái, cuối cùng chỉ có phu thê Tô

Diệu Đức hiểu ông ta đang nói cái gì.

"Vị đại sư kia có gì không đúng sao?" Chẳng lẽ bọn họ đột nhiên muốn trở về chính là vì vị

đại sư kia?

"Cha, vị đại sư nào vậy?" Ba anh em Tô Khinh Lăng cũng không rõ.

"Hôm qua, lúc cha mẹ ra ngoài du ngoạn cùng Lão vương phi thì gặp được một vị đại sư. Vị

đại sư kia liếc mắt một cái liền nhận ra chúng ta không phải là người ở thế giới này" Bạch

Linh Lung giải thích.

"Thật sao?" Tô Mặc Thần cùng Tô Mặc Phong nhìn nhau "Chẳng lẽ vị đại sư đó cũng là cao

tăng đắc đạo giống như đại sư Thích Gia?"

Tô Diệu Đức gật gật đầu.

"Vị đại sư đó nói chúng ta vốn không thuộc về nơi đây, nếu vẫn còn ở lại thì chỉ sợ rằng sẽ

mang đến nhiều thay đổi cho thế giới này. Như vậy, chúng ta chính là người đã phá hủy trật

tự vốn có của lịch sử..." Cho nên bọn họ không thể không rời khỏi đây.

"Vậy à!" Tô Cẩm Châu cũng biết có giữ họ lại cũng vô dụng, mọi chuyện cũng đều do vận

mệnh an bài.

"Vậy thì ông ấy có nói làm cách nào để trở về không?" Tô Khinh Lăng hỏi. Bọn họ lúc trước

trở về được cũng là nhờ vào cơ duyên, bây giờ muốn về cũng phải có cách.

"Lăng nhi, con thật sự không thể không đi sao?" Lão vương phi nhìn Tô Khinh Lăng, đôi mắt

tràn đầy ưu thương. Bà không thể tưởng tượng được nếu thật sự mất đi Lăng nhi, bà sẽ như

thế nào. Nữ nhi của mình đã không có, chẳng lẽ ngay cả nữ nhi này cũng phải mất đi sao?

"Nương..." Tô Khinh Lăng nhìn lão vương phi, trong mắt cùng tràn đầy ưu sầu. Nàng luôn

xem lão vương phi là mẹ của mình, hơn nữa, lão vương phi là góa phụ, ngay cả nữ nhi cũng

đã không còn, bây giờ mình mà rời khỏi đây thì bà thật sự rất cô đơn.

"Đồ đệ này, hay là các con ở lại đây đi" Tô Cẩm Châu nói chính là Tô Khinh Lăng, Hạ Tư

Lạc cùng Hạ Thiếu Lăng "Có lẽ phụ mẫu con không phải là người ở thế giới này, nhưng con

đã mượn thân xác Lăng nhi để trọng sinh vào, còn có Lạc Lạc cùng Tiểu Lăng, điều đó

chứng minh con có duyên với nơi đây..."

"Cái này..." Tô Khinh Lăng cảm thấy khó xử. Nàng luyến tiếc người thân nơi đây, nhưng

nàng cũng luyến tiếc cha mẹ nơi đó.

"Lăng nhi, vị đại sư kia chỉ nói là cha mẹ cùng hai anh con không thể ở đây" Tô Diệu Đức

giải thích. Tuy ông cũng rất muốn con gái, con rễ cùng cháu ngoại đều trở về cùng mình,

nhưng 'nữ sinh ngoại tộc', ông cũng muốn tôn trọng ý kiến của con gái mình.

"Lăng nhi..." Bạch Linh Lung cũng ưu thương nhìn con gái. Bà là một người mẹ, đương

nhiên luyến tiếc con gái mình. Thế nhưng bà cũng hiểu rõ tâm tình của lão vương phi, cho

nên cũng rất rối rắm.

Chương 65: Quốc sư thần bí

Mặt trời chói chan khiến cho toàn bộ sa mạc ở Tây Vực trở nên nóng bỏng, nhưng nếu xuyên

qua sa mạc rộng lớn này thì chào đón chúng ta lại là quốc gia được bao phủ bởi một màu

xanh mát mẻ.

Nam thanh nữ tú trong trang phục Tây Vực đi đi lại lại giữa thành thị hoa mỹ trong kiến trúc

tương tự như vương quốc Ấn Độ ngày nay, tiếng leng keng từ ngọc bội trên người phát ra

từng chuỗi âm thanh dễ nghe vui tai.

Hai vợ chồng Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc nhập gia tùy tục, đi vào một cửa hàng may

mặc mua trang phục của dân địa phương.

"Phu quân, thế nào?" Tô Khinh Lăng mặc trên người một chiếc váy dài mềm nhẹ mỹ lệ, làn

váy tung bay theo gió, bên hông buộc một chùm lục lạc màu bạc, trên đầu đội chiếc mũ khảm

trân châu. Ngay lập tức, nàng biến thành một mỹ nhân Tây Vực.

Đáy mắt Hạ Tư Lạc xẹt qua kinh diễm. Không ngờ thê tử trong trang phục người ngoại quốc

lại xinh đẹp khác thường như vậy. Hắn gật gật đầu, không ngại lên tiếng khen ngợi.

"Rất đẹp!"

Tô Khinh Lăng nhếch môi cười. Từ trước đến nay, nàng luôn rất tự tin với vẻ ngoài của

mình.

"Phu quân, tới chàng" Nàng tiến lên giúp Hạ Tư Lạc thay y phục.

Hạ Tư Lạc giật mình, nhanh chóng bị nàng đẩy vào phía sau tấm bình phong.

Rất nhanh, Hạ Tư Lạc đã đi ra, lại cảm thấy có chút khó chịu kéo kéo y phục trên người

mình.

"Dừng!" Tô Khinh Lăng ngăn cản hắn, sau đó nhìn từ trên xuống dưới đánh giá.

"Rất khó coi sao?" Hạ Tư Lạc nhíu mày. Hắn không có thói quen ăn mặc như vậy.

"Không, rất đẹp! Không hổ là phu quân của ta" Tô Khinh Lăng tấm tắc khen.

Hạ Tư Lạc mấp máy môi, không nói lời nào.

Tuy nhiên, Tô Khinh Lăng nói rất đúng. Hạ Tư Lạc mặc y phục nam nhân bản địa, tay áo ôm

sát cánh tay, bên hông đeo một dây lưng khảm ngọc. Bộ y phục này khiến cho thân thể vốn

cao ngất của hắn càng thêm ưu tú và to lớn.

"Đi thôi, chúng ta đến thăm viếng vị quốc sư kia"

Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc đi ra khách điếm, quả nhiên người trên đường đều nhìn bọn

họ với ánh mắt kinh diễm.

Tô Khinh Lăng rất đắc ý, nhưng nàng lại không thích nữ nhân khác mơ mộng tới phu quân

của mình. Nàng đưa tay khoác lên cánh tay của Hạ Tư Lạc, sau đó ném cho những nữ nhân

kia một ánh mắt cảnh cáo.

Phủ quốc sư là một tòa điện mái vòm màu trắng nằm giữa một cánh rừng xanh um, rất hùng

vĩ.

Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc bị thị vệ ngăn lại ngoài cổng lớn.

"Đứng lại, các ngươi là ai?"

Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc nhìn nhau, sau đó nói với thị vệ:

"Nhị vị xin thông báo một tiếng, bọn ta muốn gặp quốc sư"

Hai thị vệ kia đánh giá hai người, dường như đang suy đoán thân phận của bọn họ.

"Quốc sư đại nhân cũng không phải là ai cũng có thể gặp" Một thị vệ dùng ánh mắt xem

thường nhìn bọn họ, nói.

"Đi đi, đừng chắn trước cổng phủ quốc sư" Thị vệ khác cũng vô lễ như vậy.

Tô Khinh Lăng nhíu mày. Hai cẩu nô tài này thật đáng đánh đòn.

"Các ngươi không đi thông báo sao biết quốc sư sẽ không muốn gặp bọn ta?"

Nghe Tô Khinh Lăng nói như thế, hai thị vệ thật sự có chút chần chừ. Nếu quốc sư đại nhân

thật sự muốn gặp bọn họ, mà hắn ta lại ngăn cản thì há chẳng phải tự tìm phiền phức sao?

Hai người nói nhỏ với nhau một phen, sau đó đáp:

"Các ngươi chờ, ta đi thông báo"

Tô Khinh Lăng gật gật đầu, đứng chờ.

Phủ quốc sư trồng rất nhiều kỳ hoa dị thảo. Gốc cột Đồ Đằng chống đỡ những tòa đình được

quấn lấy bởi những cây mây xanh ngắt.

Một bóng dáng màu trắng đang đứng bên cửa sổ nhìn những cánh bướm tung bay trên những

cánh hoa, khóe môi khẽ mỉm cười.

"Khởi bẩm quốc sư đại nhân, bên ngoài phủ có người cầu kiến" Thị vệ cung kính bẩm báo.

"Là người phương nào?" Thân ảnh màu trắng xoay người lại, là một mỹ nam tử khoảng

chừng ba mươi tuổi, một đôi mắt màu tím dường như có thể mê hoặc lòng người. Tóm lại,

hắn chính là một yêu nghiệt.

"Khởi bẩm quốc sư, là một nam một nữ, tuy khoác lên người y phục của nước ta nhưng

phong thái hoàn toàn không phải" Đầu của thị vệ luôn cúi xuống, không dám nhìn thẳng vị

quốc sư kia, thái độ vừa sợ hãi vừa không dám khinh nhờn.

Quốc sư kia không nói, chỉ đưa tay vỗ nhẹ mặt nước, hình ảnh bên ngoài cổng lớn hiện rõ

mồn một.

Là nữ tử kia sao? Đôi mắt tím của quốc sư đặt trên người Tô Khinh Lăng một lúc, khóe môi

nhếch lên thành một nụ cười tà mị.

Thị vệ nghe thấy tiếng cười của quốc sư, mồ hôi đều rỉ ra trên trán. Không biết quốc sư có ý

gì!

"Mời bọn họ vào" Quốc sư nói.

Thị vệ âm thầm cảm thấy may mắn vì không có đuổi hai người kia đi.

Thị vệ trở lại cổng phủ quốc sư, gật gật đầu với Tô Khinh Lăng và Hạ Tư Lạc.

"Hai vị, quốc sư cho mời"

Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc nhìn nhau, sau đó cùng đi vào. Khi vừa đặt chân vào, hai

hòn đá nhỏ trong nháy mắt bắn ra từ tay Tô Khinh Lăng.

"Ai đánh ta?" Hai thị vệ trăm miệng một lời, sau đó đưa mắt nhìn lẫn nhau.

"Ngươi cũng bị đánh?" Hai thị vệ nhìn trái nhìn phải, không nhìn thấy bất kỳ ai "Không phải

gặp quỷ chứ?"

Tô Khinh Lăng vừa đi vừa cười, đây là trừng phạt tội vô lễ của bọn họ.

"Hai vị khách nhân, xin đi theo ta"

Hai người vừa đi đến hoa viên đã nhìn thấy một nô bộc đứng đó, đưa tay làm tư thế mời bọn

họ.

Tô Khinh Lăng hiểu, gật gật đầu rồi đi theo nô bộc kia vào một căn phòng hoa lệ, có lẽ là

phòng tiếp khách.

"Hai vị khách nhân xin chờ một chút, quốc sư sẽ đến ngay" Nô bộc kia dâng lên hai ly trà

sữa, sau đó xoay người rời đi.

Tô Khinh Lăng đánh giá căn phòng. Vị quốc sư này thật sự cũng rất biết hưởng thụ, nhìn mỗi

một đồ vật trang trí trong căn phòng đều biết, còn có vách tường màu trắng điêu khắc những

bích hoạ hoa lệ. Không biết vị quốc sư này có bộ dạng như thế nào.

"Quốc sư đại nhân đến!"

Thanh âm của nô bộc vang lên từ bên ngoài. Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc nhìn ra liền

thấy một nam tử mặc áo bào trắng khoảng chừng ba mươi tuổi. Hắn có một khuôn mặt tuấn

tú theo kiểu tà mị, quanh eo buộc một chiếc đai lưng khảm ngọc bích, đầu đội mũ thêu Đồ

Đằng cũng được khảm bảo thạch, nhìn qua vô cùng tôn quý. Thế nhưng khiến cho người

khác có ấn tượng sâu sắc nhất chính là đôi mắt màu tím kia, phảng phất như có thể mê hoặc

người ta lạc vào trong đó.

Yêu nghiệt!

Nhìn thấy vị quốc sư này, Tô Khinh Lăng liền cảm thấy choáng váng. Vốn dĩ vẫn được

người khác tôn xưng là yêu nghiệt nhưng để so với vị quốc sư trước mắt này, quả thật nàng

vẫn còn không đủ để làm yêu nghiệt.

"Hai vị khách nhân đến từ nơi xa, hoan nghênh quang lâm tệ xá" Quốc sư đi đến, âm thầm

đánh giá phu thê Tô Khinh Lăng và Hạ Tư Lạc. Không ngờ càng nhìn càng xinh đẹp cùng

tuấn mỹ, khí thế lại phi phàm, bấy nhiêu cũng đủ chứng tỏ họ không phải là những người

bình thường.

"Mạo muội ghé thăm, xin quốc sư thứ lỗi" Hạ Tư Lạc gật gật đầu, một bộ dáng ngoại giao.

Quốc sư cũng gật gật đầu, mỉm cười.

Chương 66: Điều kiện của quốc sư

"Không biết hai vị khách nhân đến đây có chuyện gì?" Quốc sư ngồi lên vị trí chủ vị, khẽ

nâng ly trà sữa lên nhấp một ngụm, động tác tao nhã, mái tóc đen buông lõng tà mị phiêu

phiêu theo gió.

"Chúng ta cũng không cần nói quanh co nữa, lần này đến đây là có một chuyện muốn hỏi"

Tô Khinh Lăng nhìn quốc sư, rõ ràng cảm thấy rất tự hào vì mình không bị tên yêu nghiệt

này mê hoặc.

"Vậy sao? Là chuyện gì?" Khóe miệng quốc sư nhếch lên một nụ cười, Tô Khinh Lăng nhìn

như thế nào cũng cảm thấy hắn đang phóng điện với mình.

"Quốc sư xuyên không đến đây sao?" Tô Khinh Lăng quả thật rất thẳng thắn.

Quốc sư sửng sốt, sau đó liền phá lên cười.

Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc nhìn bộ dạng cười đến thở không ra hơi của hắn, nhịn không

được mà nhíu mày. Vấn đề nàng đưa ra buồn cười lắm sao? Hay là vị quốc sư này bị điên?

"Quốc sư, vấn đề của ta buồn cười lắm sao?"

"Không!" Quốc sư ngừng cười, lắc lắc đầu "Lần đầu tiên ta gặp được người thú vị như thế"

Chưa từng có ai dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, càng chưa có ai dám dùng giọng điệu

như vậy để nói chuyện với hắn.

"Thú vị?" Tô Khinh Lăng nhíu mày "Ta chưa từng cảm thấy mình thú vị, mà từ trước đến

nay chỉ có ta cảm thấy người khác thú vị mà thôi"

Quốc sư nhìn nàng cười. Nữ tử này quả nhiên thú vị, nhìn vẻ mặt của nàng đúng là rất kiêu

ngạo.

Ánh mắt Hạ Tư Lạc lạnh lùng nhìn chằm chằm quốc sư. Hắn thật không ngờ tên quốc sư này

lại yêu nghiệt như thế. Tuy nhiên hắn ta có yêu nghiệt hay không cũng không liên quan đến

hắn, nhưng ngàn không nên, vạn không nên dùng ánh mắt như vậy mà nhìn Lăng nhi của

hắn.

Quốc sư đương nhiên cũng cảm thấy ánh mắt địch ý của Hạ Tư Lạc, nhưng hắn ta chỉ nhíu

nhẹ chân mày, không để ở trong lòng.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_25
Phan_26 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog